Kính dâng cố Hoà thượng với tất cả lòng thành kính và ngưỡng mộ!
Ngài viên tịch ngày 27 tháng 04 năm Ất Dậu (2005).
Hỡi ơi:
Đất Úc Châu chuyển mùa băng giá
Nát nhân gian, nghẹn cả trời sầu
Dù sắt đá cũng động lòng từ tạ
Thầy ra đi, con thức trắng đêm thâu
Hương hoa chí tâm xin cúng
Dâng lên lời mọn tâm thành
Thầy về nát cuộc phù sanh
Để cho huyễn hoặc tan tành khói sương.
Kính nhớ giác linh xưa:
Đất Bình Định ứng thân thị hiện
Xã Bình Hoà ứng hoá phàm thân
Chùa Vĩnh Lộc quy y Tam Bảo
Gióng đạo mầu tái tạo cuộc đời
Chốn Nhạn Sơn thệ nguyện xuất trần
Tuổi mười lăm ly gia, theo gót Phật Đà, thoát tục.
Kể từ đó:
Trường Thập Tháp, Thành Văn ngày đêm khổ luyện;
Trí giác như mặt trời bất biến
Nguyên Ngôn sâu thể nước nguồn, hạnh từ dạo ấy chảy tuôn;
Tuệ giác sáng luôn bất kể.
Để rồi,
Nếp Phương đông giữ gìn nguyên thể
Ứng đối như Nho phong đúc vẻ
Vườn Như Lai lập chí vun bồi
Nói năng đúng mực mẫu khuôn.
Năm mười tám căn lành trưởng dưỡng;
Sa Di giới pháp tinh ba
Tuổi hai mươi căn tánh thuần hoà;
Giới thể từ đây thêm lớn.
Tức thì:
Chốn Thập Tháp đêm ngày un đúc
Cõi Phật tâm triết lý nhập tâm
Việt-Hán, Nho gia đến lúc uyên thâm
Ấn Quang, Việt Nam Phật Đường, kết duyên thọ giáo
Bao nhiêu phiền não, cúi đầu nghe pháp của Thầy
Không giờ rảnh, thức suốt đêm thâu, phòng đọc sách đèn dầu hiu hắt.
Pháp hữu xa gần kính quý
Người đời cũng phải nể vì.
Ân sư hỡi, còn đâu:
Lớp Sơ Đẳng Thiện Hoà, chùa Giác Ngộ từ bi
Mở bày “Tám Điều Giác Ngộ”, kẻ trí từ đó tỉnh bừng;
Miền Ấn Quang, pháp âm không ngừng
“Tâm Kinh Bát Nhã” thường tuyên thuyết
Chỉ thẳng phàm thánh chẳng hai
Đâu ngại gian nan thử thách
Trường Hạ Tuyền Lâm, thuyết pháp thao thao
“Pháp Bảo Đàn Kinh” văn bất tuyệt
Chân tâm nơi “Thủ Lăng Nghiêm”…
Chùa Vĩnh Nghiêm chỉ bày “Đại Thừa Khởi Tín”.
Ân sư hỡi, còn đâu:
“Bồ Đề Tâm Luận” dõng phát, giảng dạy “Bát Thức Quy Củ”
Chốn Lan Nhã Bồ Đề, Ni đồ, Phật tử rõ ràng pháp tánh
Chùa Hưng Phước, giảng “Bách Pháp Minh Môn”
Tăng chúng, tín đồ hồi quy đại thừa “Duy Thức”
Mọi người thấu rõ đường về
Tăng-Ni, đề huề tánh giác.
Nhưng bây giờ thì, ôi thôi:
Sao Bắc Đẩu trên trời rụng xuống
Nẻo Không Môn Thầy quyết ra đi
Miền Thiếu Thất đìu hiu trống vắng
Mặc Tăng-Ni đau thấu tâm can
Mặc cỏ hoa khô héo lụn tàn
Thầy quyết trở về chốn cũ.
Vô thường ra tay tiếp đón
Thầy vào cõi ấy, Chân Thường;
Pháp âm vẫn mãi ngàn muôn;
Con cứ tưởng Thầy còn nơi đó.
Từ nay:
Phương trời cách trở
Nẻo nhân gian in bóng Thầy đi
Chùa Khánh Vân vắng vẻ quạnh hiu
Tăng chúng xôn xao mất hướng
Đất Sài Gòn nỉ non tiễn biệt
Đàn hậu học kính tiếc ngậm ngùi!
Thôi thì:
Kính xin Thầy nhẹ bước tiêu dao
Nơi Cực Lạc thoát vòng sanh diệt
Để lại hoa thơm cỏ biếc
Hạnh đức một nét tinh anh
Cát bụi cũng ngát tâm thành
Dâng lời bái biệt Tử sanh một lần!
Lòng con cũng:
Khắc cốt bậc Đống lương Phật pháp
Ghi tâm ân nghĩa Sư-đồ
Kẻ uống nước nhớ mãi về nguồn
Luôn khắc dạ những lời di huấn
Chén trà đạo ba tuần dâng cúng
Nén tâm hương phủ phục Phật tiền
Xin Thầy rẽ ngã tử sinh
Lời kinh tụng thay lời tiễn biệt
Chỉ mong câu “Đàm Hoa Lạc Tận”
Cõi dương trần ai thiết tâm thành!!
Nam Mô Từ Lâm Tế Chánh Tông, Tứ thập nhị thế, Nhạn Sơn Đường Thượng, Khánh Vân trụ trì, huý thượng Thị hạ Lộc, tự Thành Văn, hiệu Nguyên Ngôn Hoà Thượng chứng minh!
Cựu học Tăng Chùa Giác Ngộ – Ấn Quang – Vĩnh Nghiêm
Hậu học Thích Thiện Hữu thành tâm kính lễ!