Thủa ấy, đức Phật Thích-Ca Mâu-Ni, lúc mới thành đạo vô-thượng chánh-giác trong khi ngồi dưới cội Bồ-Đề, Ngài bắt đầu kiết Bồ-Tát giới. Ngài dạy: Hiếu thuận với cha mẹ, Sư Tăng, Tam Bảo. Hiếu thuận pháp chí đạo. Hiếu gọi là giới, cũng gọi là cấm ngăn. Liền đó, từ nơi miệng, đức Phật phóng ra vô lượng tia sáng. Bấy giờ có đến trăm vạn ức đại chúng, các Bồ-tát, mười tám Phạm Thiên, sáu cõi Trời Dục, mười sáu đại Quốc vương đồng chắp tay chí tâm nghe đức Phật tụng Giới pháp đại thừa của tất cả chư Phật.
Đức Phật nói với các vị Bồ-tát: Nay ta cứ mỗi nửa tháng tự tụng giới pháp của chư Phật. Tất cả hàng Bồ-tát sơ phát tâm, nhẫn đến các Bồ-tát thập Phát Thú, thập Trưởng Dưỡng, thập Kim Cương, thập Địa cũng tụng giới ấy. Vì thế nên giới quang từ miệng ta phóng ra. Phóng quang là vì có duyên do, chớ chẳng phải vô cớ. Giới quang ấy chẳng phải màu xanh, vàng, đỏ, trắng và đen, chẳng phải sắc pháp, cũng chẳng phải tâm pháp, chẳng phải pháp hữu, pháp vô, cũng chẳng phải pháp nhân, pháp quả. Nó chính là bổn nguyên của chư Phật, là căn bổn của chúng Phật tử. Vì thế nên chúng Phật tử phải thọ trì, phải đọc tụng, phải học kỹ giới-pháp nầy.
Chúng Phật tử lóng nghe ! Nếu là người thọ giới Bồ-tát nầy, không luận là Quốc vương, Thái tử, các Quan chức hay Tỳ-Kheo, Tỳ-Kheo Ni, không luận là chư Thiên cõi Sắc, cõi Dục, không luận là hàng thứ dân, huỳnh môn, dâm nam, dâm nữ hay hàng nô tỳ, cũng không luận là tám bộ quỷ thần, thần Kim Cương hay loài súc sanh nhẫn đến kẻ biến hóa hễ ai nhận hiểu được lời truyền giới của Pháp Sư thời đều thọ đặng giới, và đều gọi là thanh tịnh thứ nhất.