Diêm Phù (13)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Cây nắng

Sợi nắng chia hai giữa tiết Đông

Ngoài da tê buốt, ở trong không

Nửa kia trỗi dậy thành cây nắng

Sưởi ấm cho nhau một tấm lòng.

Say xuân

Chếnh choáng hơi xuân lòng ngất ngây

Rượu không một giọt người đang say

Dung nhan ửng đỏ như e thẹn

Lẽo đẽo bên hiên nắng cả ngày.

Sợi nắng mùa Đông

Mong manh sợi nắng giữa mùa Đông

Không biết cười vui còn được không

Quặt thắt gồng mình trong rét buốt

Co ro, lịm tắt thế là xong.

Ngộ thanh

Ngưỡng mặt nhìn trời gào một tiếng

Âm thanh chấn động cõi nhân thiên

Chim muông, hoa lá, người… đều ngộ

Pháp hải triều âm của cõi thiền.

Sao thành đạo

Giữa canh hai, ngôi sao vừa ló dạng

Tất Đạt Đa thể ngộ đạo vô ngôn

Định danh xưng, Như Lai, đức Thế Tôn

Sao khoác thêm tân danh, sao thành đạo.

Ngưỡng mộ

Lần theo trong cõi sương sa

Nghe đôi mắt nặng dáng hoa ngọc ngà

Rung rinh cổ họa bước ra

Phấn son quỳ gối, ngàn hoa cúi chào.

Cửa tử sinh

Bồi hồi bên cửa tử sinh

Bước vào rất dễ, quay mình khó ra

Sa chân một bước sẽ là

Rùa mù, bộng nổi, phước nhà ngàn năm

Nào đâu trong cõi xa xăm

Mênh mang được mấy trăm năm kiếp người.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *