Chiều rưng rưng, chiều buồn như muốn khóc
Chiều võ vàng trôi về khắp muôn phương,
Sương nhạt mờ dần buông trên mái tóc
Của hàng thông rũ rượi dưới tà dương.
Vương lưng trời những vừng mây xám ngát
Lặng lờ đi nhưng biết đến nơi đâu,
Ngẩn ngơ bay vạch trời đôi chiếc hạc
Xé tung mây để lọt tiếng kêu sầu.
Kìa mặt nước âm thầm ôm nắng chảy
Muôn rắn vàng cưỡi sóng chạy lung linh,
Đôi thiếu phụ hững hờ ngang qua đấy
Nhớ nhung gì ngập ngững ngó sang sông.
Chân mây xa mịt mờ như ảo mộng
Màu thê lương u ẩn bóng chinh phu,
Ngoài khoảng vắng ù ù nghe gió vọng
Hồn tha ma than khóc nỗi hoang vu.
Đây hoa cỏ chiều thu về quằn quai
Cành ngô đồng gầy héo lá tung rơi.
Tiếng chuông chùa rung nền trời tê tái
Đưa chiều tàn ra muôn khoảnh xa khơi.
Chiều rưng rưng chiều buồn như muốn khóc
Chiều lại chiều dệt đậm mối tơ vương,
Cánh thời gian nhịp nhàng khong mỏi nhọc
Sao chiều thu tàn úa kiếp hoa hương.