Diêm phù (15)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Đôi khi…

Đôi khi bất chợt nhận ra

Nhưng thôi im lặng để ta yên lòng

Đôi khi chợt thấy Sắc Không

Định tâm quá yếu nào mong được gì

Đôi khi mãi vẫn đôi khi

Đôi khi hoài vọng một thời đôi khi.

Ngậm ngùi tiễn đưa

Chung tình cũng đã nhiều năm

Ngậm ngùi vĩnh biệt ai nằm bên trong

Tiễn nhau ở tận cõi lòng

Đưa người về chỗ chơi rong thuở nào

Phút giây ngả nón ra chào

Nói lời dang dỡ câu nào thành câu

Bao nhiêu ngôn ngữ trong đầu

Rụng rơi thành giọt thấm sâu dưới mồ

Cuối cùng cất tiếng, ô hô!

Thay lời chúc tạ, lộ đồ hanh thông.

Cười… nhe răng

Nhe răng nhằm để trêu người

Lòng buồn thì đố ai cười được tươi

Mặt da, ánh mắt tố ngươi

Nghe thêm chút giọng chắc mười chẳng sai

Có nhe thì cũng lai rai

Lè hoài như thế đố ai dám nhìn.

Công phu thiền

Trăng non đi ngủ lâu rồi

Chuông khuya điểm tiếng thức thời công phu

Thiên Hương am nhỏ im ru

Ghé xem chỉ thấy thầy tu ngồi thiền.

Trà thiền

Canh tư quán chiếu nội tâm

Canh năm bày biện một mâm trà thiền

Hai tay bưng lấy nhân duyên

Hương thơm lan tỏa cao nguyên hiện hình

Quạnh cô đôi chữ nghĩa tình

Vui buồn vũ trụ có mình ở trong

Nói rằng có có không không

Tư duy im lặng mới mong ngộ thiền.

Bắt đầu…

Bắt đầu lỗi nhịp trái tim

Nói năng, đi, đứng, nằm im thẩn thờ

Bắt đầu biết đến mộng mơ

Đầu thì làm việc, mặt ngơ ngác tìm

Bắt đầu biết số phận mình

Không than, chẳng oán, ngồi nhìn thế gian

Bắt đầu biết đến gian nan

Trưởng thành thì đã thân tàn tới nơi

Bắt đầu chỉ biết ngồi chơi

Quan tài định sẵn là nơi hồi đầu

Bắt đầu chỉ mới bắt đầu

Tương lai mù mịt kiếp sau bắt đầu.

Nhân nghĩa

Nhân non nghĩa cũng mỏi mòn

Thủy triều thay đổi gió còn đồng tâm

Một ngày mãi đến trăm năm

Nước lên trăng lặn ánh rằm vẫn xinh.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *