Đời người như một chuyến tàu

Tác giả: Mây Vô Danh (phỏng dịch)

Từ lúc sinh ra, ta đáp một chuyến tàu và gặp ngay cha mẹ.
Ta cứ ngỡ sẽ luôn đồng hành cùng với họ.
Nhưng đến một ga kia, cha mẹ ta rời tàu, để lại mình ta tiếp tục.

Trong suốt cuộc hành trình, có nhiều người khác lên tàu.
Và họ cũng khá quan trọng: Anh em, bạn bè, con cái, dòng tộc… Rồi nhiều người sẽ từ biệt ta và để lại ít nhiều khoảng trống và những người khác cũng sẽ âm thầm lặng lẽ ra đi (mà ta không hay biết).

Cuộc hành trình sẽ đầy niềm vui, khó nhọc, đợi chờ, hội ngộ, tạm biệt và vĩnh biệt. Thành quả có chăng là những mối quan hệ với tất cả mọi người trong chuyến đi, miễn là mỗi người đã làm những điều tốt nhất mà mình có thể làm.

Ta chẳng biết rồi ta sẽ xuống ga tàu nào.
Vậy thì hãy sống vui, hãy yêu thương và tha thứ.
Điều quan trọng là hãy làm như thế, vì khi chúng ta rời tàu, chúng ta phải để lại những kỷ niệm đẹp cho đời và cho những người còn tiếp tục chuyến đi.

Hãy vui với những gì mình có và cám ơn mọi nhân duyên về chuyến đi kỳ thú này. Và cũng cám ơn bạn đã là một trong những hành khách chung chuyến tàu. Nếu tôi phải xuống ở ga sắp tới, tôi cũng hài lòng vì đã cùng đi với bạn một đoạn đường. Cám ơn là có bạn trong cuộc đời và bạn đã đi cùng tôi trên chuyến tàu này, chuyến tàu của cuộc đời tôi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *