Mẹ mất sớm, cha bị thần kinh không tỉnh táo. Hắn được chùa cưu mang.
Hắn học rất giỏi, đi thi học sinh giỏi của một tỉnh có thứ hạng hẳn hoi.
Trụ trì xuống tóc cho hắn vì mến sức học, một phần vì gia cảnh.
Sau hơn hai mươi năm học hành, tu tập trường đời lẫn trường đạo, kể cả đi du học. Cứ tưởng…
Vừa rồi nghe tin cha hắn mất, tới nhà chia buồn, tụng kinh cầu nguyện thì thấy hắn đã “dừng cuộc chơi sinh tử”.
Hỏi hắn để nghe tâm sự của “người dở dang”.
Hắn nói vì nhiều lý do khác nhau. Mới nghe cũng có lý. Nghe thêm thì lý do này đá lý do kia.
Tôi chỉ nói duy nhất một câu:
– Không sao cả, hảo tâm xuất gia hay gia cảnh xuất gia đều là hạt giống của nhiều đời sau. Chúc hai vợ chồng hạnh phúc.
Ra về.
Nhiều ngày sau vẫn có cái gì đó lăn tăn trong lòng.
(Trích Truyện rất ngăn – Nhặt Bóng Suy Tư – 73, tác giả Phương Nhã Ka)