Tôi sinh ra trong một gia đình vốn có truyền thống về Phật giáo. Nhưng bởi vì cuộc sống của gia đình khó khăn phải lo từng miếng cơm manh áo nên có ít thời gian để mà đi chùa, nghe kinh, học đạo. Khi gia đình còn phải tất bậc lo cơm áo gạo tiền thì thật khó để hướng tới một đời sống tinh thần cao đẹp.
Nhưng thật là tất cả đều do nhân duyên nhiều đời nhiều kiếp nên tôi được ở chùa, được làm một người đệ tử Phật. Thật biết ơn các duyên lành đã đưa tôi bước trên đường cao đẹp này cho đến ngày hôm nay.
Đã 12 năm trôi qua, xuân năm nay lại đến bên hiên chùa, giữa muôn vàn đổi thay của đất trời, giữa sự thay đổi và lớn lên của chính tôi, tắm mình trong dòng pháp mầu nhiệm, ở nơi đây tôi có niềm vui, có tình thương của Thầy tổ, huynh đệ và quan trọng hơn tôi vẫn luôn giữ mãi hình ảnh Đức Phật trong tôi.
Tôi vẫn biết Ngài luôn dõi theo tôi trên còn đường này, Ngài là động lực để tối bước tiếp và vượt qua những khó khăn thử thách. Câu kinh tiếng mõ sớm khuya, đã cho tôi thêm sức mạnh, thêm niềm vui mỗi ngày ở chùa. Tôi không thể hiểu hết ý nghĩa từng câu kinh, chỉ biết mỗi lần tụng như thế lòng tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Mà điều quan trọng là phải tìm thấy niềm vui trong việc đọc tụng bài kinh đó.
Mặc dầu chưa thấm nhuần giáo pháp của Như Lai và chưa được tỏ ngộ hay chứng đắc như các vị tổ, vị Thánh. Nhưng tôi vẫn luôn cố gắng tu tập để xứng đáng làm người con Phật, giữ cho mình những tâm nguyện thiện lành, chỉ mong mọi người yêu thương nhau, mong đời người bớt khổ đau. Nguyện dâng hết cuộc đời cho chúng sinh, báo Phật Ân Đức.
Lại một mùa xuân nữa đã về….
Cái lạnh của những ngày đầu xuân nhẹ nhàng xuyên qua từng lớp áo. Cơn mưa phùn như một nét đặc trưng ngày tết, thêm thấm lạnh, thêm bâng khuâng… Những nét mặt rạng ngời hạnh phúc. Có lẽ rằng mùa xuân là mùa của những gì đẹp nhất cả tâm-hồn lẫn tình cảm con người. Bởi lẽ rằng những âu lo, muộn phiền và khó khăn của năm cũ đã được gửi theo ông Táo về trời; niềm tin và hy vọng của một năm mới đầy hứa hẹn tạo thêm sức sống cho người ta nỗ lực, thấy yêu đời, yêu người hơn. Những luồng sống mới mẻ tiếp thêm sức mạnh cho tâm hồn. Bởi mấy ai được như các vị thiền sư đắc đạo mà chiêm nghiệm được về cuộc đời, giác ngộ trong cái tươi mới của mùa xuân.
Ta bỏ niềm vui nhỏ, để đến với niềm vui lớn, phụng sự chúng sanh, đó chẳng phải hạnh nguyện của một người xuất gia hay sao? Chắc chưa được như các vị thiền sư đắc đạo nên vẫn còn nặng lòng trước mỗi độ tết đến xuân về. Bởi sự nhạy cảm của tâm hồn, nên đối trước cảnh bên ngoài dễ xúc động, dễ bâng khuâng. Chỉ mong đem cái nhạy cảm này, đem cả tâm hồn này để thương cảm được với người – với đời. Hôm nay có rất nhiều rất nhiều người trở về bên mái chùa, dù chỉ là thắp hương khấn nguyện. Nhưng cũng là một lần về dưới chân Ngài, một lần buông bỏ những phồn hoa nhộn nhịp, những ồn ào khói bụi ngoài kia mà trở về.
Mong rằng mỗi người đều có ít nhất một lần quay về nương tựa Đức Phật không chỉ là ngày Tết!
Phật học Trí Diệu, HVPGVN-HCM, ngày 25/10/2022
Hiền Đức