Nhặt bóng suy tư – truyện số 35 và 36

Tác giả: Phương Nhã Ka

35 – Bạn hắn

Hắn kể hắn có mấy thằng bạn thời đại học. Không thân thiện lắm, vừa đủ uống cà phê.

Hôm rồi hắn nằm viện. Không thằng nào vào thăm cả. Cũng không thằng nào gọi điện thoại.

Sau một tháng xuất viện, về nhà. Hắn lên Facebook thấy tin nhắn, chia sẻ, động viên an ủi. Đọc xong, hắn ngồi cười. Từ đó đến nay hắn giã từ Facebook, từ giã thế giới mạng.

Hỏi hắn:

– Sao không lên mạng?

– Hắn cười hiền.

Hỏi hắn: Bận rộn hả?

– Hắn nói thất nghiệp.

Hỏi hắn: Khỏe không?

– Sắp chết.

Hôm rồi ghé nhà, thấy ảnh của nó trên bàn thờ.

Đốt ba cây nhang, lí nhí nói lời xin lỗi rồi ra về.

36 – Vô ngôn

Hắn đã ngoài năm mươi tuổi. Có học. Có công việc đàng hoàng.

Dạo này hắn thích đi chùa. Bắt đầu học Phật khoảng ba năm. Chủ yếu nghe băng. Lên mạng đọc bài. Thỉnh thoảng cũng đi chùa.

Hắn có sư phụ hẳn hoi. Hôm rồi hắn ghé thăm một vị thiền sư. Hắn nói toàn Phật pháp.

Hắn cứ nói theo ý hắn hiểu. Nghe hắn nói hoài, thiền sư thử coi hắn hiểu bao nhiêu về Phật pháp.

Thiền sư nói: Đạo Phật là đạo vô ngôn mà nói chuyện gì?

Hắn chết điếng người.

Hắn nói thiền sư nói đùa. Làm gì có chuyện đó.

Thiền sư biết hắn chưa đạt được thâm ý của Phật pháp.

Thiền sư lãng tránh và đổi đề tài. Có lẽ lần sau hắn sẽ ngộ được. Nhưng hơi lâu…

Đến gần cuối đời. Hắn gọi điện cám ơn thiền sư.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *