Tự trào…

Tác giả: Phương Nhã Ka

TỰ TRÀO… (1)

Tôi là Tỳ kheo Thích Quảng Đạt là thầy tu, “thầy chùa”. Đúng nghĩa. Chứ không phải thầy giả, thầy cúng, thầy bói.

Thế mà…

Làm “thầy chùa” đúng là “khổ thiệt” chứ không phải “khổ giả” hoặc “giả khổ”.

Làm “thầy chùa” giống như làm dâu trăm họ, làm cháu hàng nghìn người…

Mỗi người tới chùa mang theo mỗi “cục” nghiệp lực khác nhau, mà cục nào cục nấy to đùng: cục thiện có, cục ác có, cục bất thiện bất ác có. Vậy mà ba cái cục đó nó quay “thầy chùa” như chong chóng .

Không nghe thì nó chửi làm “thầy chùa” mà kỳ cục quá. Nghe thì nó chửi sao “thầy chùa” dễ tin quá vậy. Không màng tới thì nó nói “thầy chùa” sao trơ trơ như khúc củi kia.

Niệm A Di Đà Phật.
Nó nói nó chưa chết.

Niệm Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nó hỏi khi nào đi hành hương cho nó đi với.

Niệm Nam mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật
Nó cười…

TỰ TRÀO (2)

Tu chẳng ra chi nói chuyện thiền
Mới nghe tưởng hắn đã thành tiên
Nghe thêm tí nữa… úi giời ạ
Mới biết lão ta sắp bị điên.

Cũng may hắn gặp được cao nhân
Hóa giải cho y bệnh thất thần
Tỉnh lại u ơ năm ba chữ
Lên trên face book ghẹo người thân.

Lại gặp ông sư dạng bất cần
Tiền tài địa vị với công danh
Chùa to Phật lớn và chứng đắc
Hắn lại u ơ thêm một lần.

Người lớn dạy rằng bất quá tam
Nói nhiều, chơi chữ cũng là tham
Tham thì thâm đó…thiên niên lụy
Lụy cả giang sơn lụy cả tâm.

TỰ TRÀO (3)

Đã lâu rồi anh chị ghé thăm chơi
Mời bữa cơm để người xơi lấy thảo
Thịt cá không, chỉ bó rau lu gạo
Luộc xong thêm quả sấu thành canh chua.

Với ai thì…nhìn thôi cũng chịu thua
Thế ấy mà…húp lua khen đáo để
Kiểu đại gia khen ngon không phải dễ
Mới biết rằng tình nghĩa hơn cổ cao.

Quá khen mình nên nói cũng tào lao
Chứ đời nào sấu chua thành canh ngọt
Nói quá lời mà lại không biết nhột
Thế mới hay tự cao hóa tự trào.

TỰ TRÀO (4)

Đêm khuya nằm nhớ lại xa xưa
Chuyện cũ qua rồi tớ chẳng ưa
Khổ nỗi hắn vào không đuổi được
Phải chăng tuổi đã quá dư thừa?

Thôi thì không ngủ tối thì trưa
Tranh thủ lim dim trời đổ mưa
Hạt nước giận hờn réo rắt mãi
Tớ cũng nướng thêm chẳng chịu thua.

Nhưng rồi tự biết đã già nua
Cái tuổi hay ngồi kể chuyện xưa
Con cháu nghe lâu chúng cũng oải
Mới hay còn sống cũng bằng thừa.

TỰ TRÀO (5)

Có người hỏi thầy có biết yêu không
Trả lời có thì lại cũng không xong
Trả lời không lại càng không được
Tôi mỉm cười…Nhân kiếp trước. Lòng vòng

Đáp số cho sẵn là Yes or No
Thấy chắc đúng đánh dấu vào một ô
Ngẫm nghĩ mãi ô nào cũng không ổn
Cắn bút nhìn… không điên thì cũng rồ

Đề bài thi vỏn vẹn chỉ hai ô
Kiếp nhân sinh là một bức hoạ đồ
Không thấu hiểu chỉ nhầm đường lạc lối
Hiểu không tường… than khổ… lại điên rồ.

Tôi mãi tìm đối tượng để yêu thương
Mà đã đi hai phần ba chặng đường
Thấy rồi kìa…! Người ở trong sương khói
Nắng lên rồi…! Vỡ ngộ. Yêu. Bình thường.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *