Ngày sám hối tôi ghé chùa, thăm hắn. Buổi sáng, chùa vắng người.
Hắn trụ trì mà không phải trụ trì. Quần quật như một chú tiểu. Tội nghiệp.
Hắn chưa nuôi đệ tử ? Hay không có đệ tử?
Hắn có Phật tử. Nhưng Phật tử bận rộn mưu sinh, nên hắn phải làm mọi việc.
Tối đến, hắn giảng kinh xong. Rồi sám hối. Đã nhiều chục năm như vậy. Mà nghiệp gì vẫn chưa buông tha.
Hắn bịnh hoài. Hỏi tại sao tu hành mà bịnh.
Hắn nói:
– Nghiệp xưa đó mà.
– Tu là chuyển nghiệp?
– Đang chuyển. Nghiệp nặng phải chuyển từ từ. Không thể nóng vội.
Hắn nói mà lòng thanh thản nhẹ nhàng.
– Tối nay tới lạy Phật nhé.
– Dạ.
Dạo này hắn lạy nhiều hơn giảng. Ai hỏi hắn có băng giảng không. Hắn chỉ vào đầu, cười mà không nói thêm gì.
Hắn lạy nhiều mà không biết mệt. Người khác thì than mệt.
– Tại sao mệt?
– Họ lạy mà tâm không lạy nên mệt.
Lâu ngày họ bỏ chùa. Mỗi nhà sắm một dàn máy. Đến ngày ba mươi, mười bốn, họ mở lên, nằm võng nghe sám hối. Nghe ngủ quên lúc nào chẳng hay biết.
Hôm rồi họ tới chùa khoe: Nghe ‘kinh’ ngủ ngon thật.
Một con rắn bò ngang qua.
Chú tiểu ở đâu tới, đưa thiệp thỉnh.