Khóc
Buồn vui một chút đê mê
Trộn vào nỗi nhớ gối kê đầu giường
Thêm vào gia vị yêu thương
Nghẹn ngào tiếng nấc trời sương giăng mờ.
Chối từ
Lạc vào tiên giới vui đùa
Nhớ trần gian quá nên thưa xin về
Dẫu sao mình cũng chân quê
Hơn thua được mất khen chê quen rồi
Ra về lòng cũng bồi hồi
Thương người ở lại hay tôi dối lòng
Về rồi nhớ cõi tiên không ?
Nhớ thì nhớ lắm dặn lòng nói không.
Thích buồn vui
Tôi thích buồn vui của kiếp người
Cả hai như thể dĩa rau tươi
Bửa ăn ngon miệng là nhờ chúng
Chuyển hoá nuôi thân miệng mỉm cười.
Bâng khuâng
Từ đâu họ đến rồi về đâu ?
Để lại phương xa bệnh nhức đầu
Suy nghĩ tại sao? không đáp được.
Bâng khuâng mang mác nỗi buồn sầu.
Khác nhau…
Người viết văn chương đọc thấy mê
Kẻ thời hạ bút cũng nghe ghê
Cả hai đánh thức tâm hồn ngủ
Đống sách thuở xưa chợt trở về.
Tình hư ảo
Mẫu người tôi gặp tình trên môi
Gặp gỡ nhau chào rồi lại thôi
Cười nói thói quen đều giả tạo
Hởi ôi ! Biết chuyện đã xong rồi.
Đau mắt
Long lanh “cửa sổ” bụi trần rơi
Vào mắt của tôi không có mời
Quậy phá nên đành gà hoá cuốc (1)
Một thời trong sáng đã qua rồi.