Diêm Phù (07)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Vân du

Tôi ôm giấc mộng hải hồ
Buông tay rủ bỏ lộ đồ vân du
Xuân đi Hạ đến gọi Thu
Đông về hốc hác lù khù liêu xiêu
Nhiều năm chẳng được bao nhiêu
Soi gương nhìn lại muối tiêu trên đầu.

Cửa tử sinh

Bồi hồi bên cửa tử sinh
Bước vào rất dễ, quay mình khó ra
Sa chân một bước sẽ là
Rùa mù, bộng nổi, phước nhà ngàn năm
Nào đâu trong cõi xa xăm
Mênh mang được mấy trăm năm kiếp người.

Giận thương

Mình xa phố thị theo cùng
Người dưng ở lại đùng đùng sân si
Rượu xuân cạn chén li bì
Trong say lảm nhảm ra đi nhớ về.

Duyên thời gian

Duyên thầm năm tháng dài ra thêm
Mát mẻ đành tâm cắt mất em
Quá khứ rụng rơi ai trở giấc
Đưa tay vuốt lấy ngắn rồi, quên.

Tiễn bạn

Đưa người đi rời xa miền ố trược
Nơi vĩnh hằng bạn đến trước tôi sau
Phút cô đơn ngắn ngửi rồi gặp nhau
Hạt cát nhỏ cùng lăn về phía trước.

Giông nhau

Đôi mươi say nét xuân thời
Tám mươi ngây ngất nụ cười “vô nha”
Gặp nhau cùng khóc vỡ oà
Dung nhan cạn, bản tinh ca ngập trời.

Tình rơi

Dang tay vớt lấy cuộc tình rơi
Nhìn lại chỉ toàn những tả tơi
Nhọc sức, lao tâm, chỉ tại bởi
Động lòng trắc ẩn chữ “con người”.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *