Diêm Phù (08)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Yểu tử

Ôi mai vàng ơi
Lìa cành tả tơi, trước lúc xuân sang. Đã chết
Chưa phải tết.
Tội nghiệp.
Vắn số, vô duyên với con người, đang tết
Ôm nỗi buồn đất trời, thời tiết
Ẩm ương chi, để kết nghiệp đau thương
Ra đi mà mãi vấn vương thù hận
Đất trời thì vô tận
Kiếp hoa nhỏ nhoi
Lòng ai đau nhói, yểu tử
Người ở lại bùi ngùi, thương xót, ậm ừ hết kiếp.

Trăng rụng trên cầu

Mù sương cất dấu ánh trăng rằm
Trời đục nên sao cũng biệt tăm
Giận dỗi đêm dài nên đã rụng
Trên cầu sóng soải bóng trăng nằm.

Thoáng mơ

Giấc mơ, xuất hiện lúc canh hai
Đủ chuyện buồn vui chẳng giống ai
Quá khứ đan xen đùa hiện tại
Khổ thân thức trắng cả đêm dài.

Đỉnh trời phiêu lãng

Lê nỗi buồn lên đỉnh trời phiêu lãng
Trốn nhân gian để quên chuyện thị phi
Nơi tận cùng chẳng thấy được lối đi
Đành quay lại, mối sầu đang lãng vãng.

Sao thành đạo

Giữa canh hai, ngôi sao vừa ló dạng
Tất Đạt Đa thể ngộ đạo vô ngôn
Định danh xưng, Như Lai, đức Thế Tôn
Sao khoác thêm tân danh, sao Thành đạo.

Cây nắng

Sợi nắng chia hai giữa tiết Đông
Ngoài da tê buốt, ở trong không
Nửa kia trổi dậy thành cây nắng
Sưởi ấm cho nhau một tấm lòng.

Hoa Niết Bàn

Chiều vương nắng, trên cành Sa-La nhỏ
Những bông hoa nở đỏ một góc chùa
Hương thoảng đưa, ngày nhập diệt còn đó
Bóng ai kia, ẩn hiện phải người xưa?

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *