Diêm Phù (09)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Não phiền rụng rơi

Phiền não ghé thăm chẳng nghỉ ngơi
Tinh sương trưa tối lúc sao dời
Rũ rê trong mộng không tha tha thứ
Lẽo đẽo ba mươi mới chịu rơi.

Suy tư…

Ngồi suy tư bên gốc cây tùng già
Thấy ông bà hiện ra trong thớ gỗ
Nghe chạnh lòng rời gót đi không nỡ
Nước mắt trào, chợt thoáng nhận ra ta.

Tình hư vô

Cho tôi xin một chút vị mơ hồ
Để đem về treo trên nhánh cây khô
Sang năm tới trên cành kia hoa nở
Rước trăng về tấu khúc nhạc hư vô.

 

Trăng thượng tuần

Sóng soải bóng trăng rằm tháng giêng
Trước sân phơi phới lúc giờ thiêng
Ngắm nhìn khe khẻ sợ ai thẹn
Đi mất mình ta nỗi nhớ nghiền.

Hắn ưa…

Hắn ưa giọng điệu văn xuôi tôi
Kẻ khác lại yêu giọng chửi ruồi
Vỗ cánh bay đi còn tất cả
Soi gương thấy rõ dấu chân thôi.

Đôi khi…

Đôi khi muốn nói lại im thôi
Mọi chuyện cũng như những chú ruồi
Mùi vị khác thường bu lại thử
Thấy quen cất cánh bay đi rồi.

Vừa đủ

Ngươi lớn dạy rằng bất quá tam
Ba ngày chờ đợi đã hơi tham
Ngày nay dự định sang thuyền khác
Để kịp chuyến đò cuối tối rằm.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *