Lạc tạ ảnh tử
Vương trong tâm thức tình đời
Sợi dây “ảnh tử” tiếng cười trêu nhau
Nhân sinh nhiều lắm nỗi đau
Hiện thời chưa trọn kiếp sau đáp đền
Nhập thai Bồ tát vẫn quên
Nhắc câu “lạc tạ…” để khuyên răn người.
Nhẹ nhàng
Đời người có được mấy khi
Quen nhau mật thiết ra đi nhẹ nhàng
Lãng du vận kiếp lang thang
Lệ rơi… thôi kệ… chẳng màng lệ rơi.
Bán…
Bán cận thân mua chút cận lân
Để dành phòng hộ lúc ta cần
Ông bà đã dạy không sai quấy
Bình tĩnh, nếu không cũng bị nhầm.
Chuyện thường ngày
Gặp, thương, tìm hiểu, hôn nhân
Cưới xong, li dị xoay vần quẩn quanh
Đang yêu mật ngọt em anh
Ghét nhau nhà cửa tanh bành mày tao
Nghe câu quen thuộc “tại sao” ?
Cũng ” vì, bởi, lẽ…” vì tao tại mày.
Học đánh đàn…
Sáu dây bảy nốt nhiều năm
Thuộc lòng tất cả hợp âm trên đàn
Đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng
Ngân câu cơm áo… phủ phàng tương lai
Thôi thì lấy ngắn nuôi dài
Con trong bụng mẹ thiên tài mai sau.
Trời trong đáy giếng
Ếch ngồi đáy giếng nhìn trời
Được năm ba chữ lên lời oang oang
Văn phong câu cú đàng hoàng
Xét về ngữ nghĩa xoàng xoàng bậc trung
Tranh nhau sai đúng không cùng
Lời qua tiếng lại cũng khùng như nhau
Biết thì thưa thốt đuôi đầu
Nếu không dựa cột, có đâu dạy người (*)
Mình dại mỉm miệng ngồi cười
Ai khôn thì cứ lên lời dại khôn.
(*) lấy ý từ câu : Biết thì thưa thốt không thì dựa cột mà nghe.
Nhặt số phận
Tay buông chút vị mơ hồ
Nhặt lên gặp được câu thơ run người
Xa nghe vọng đến tiếng cười
Chân lông dựng ngược mồ hôi cùng mình
Nhìn hoài chẳng thấy bóng hình
Lạnh sau gáy cổ thình lình ngất đi
Trong mơ ai nói câu gì
Tuổi xuân đã cạn vận thời loanh quanh
Có bước thì phải cho nhanh
Dương gian âm phủ lằn ranh rõ ràng
Hồn đang lưỡng lự mơ màng
Vu Lan nhạc khúc dỡ dang gọi về.
Trà tình
Trà thơm bên ấm cuộc tình
Tay nâng chén ngọc thấy hình bóng ai?
Hương bay mũi nhận không sai
Vàng trong ánh mắt lai rai một mình.