Diêm phù (17)

Tác giả: Phương Nhã Ka

Nghèo vì bão lũ

Mỗi năm bão ghé thăm

Cứ đều đặn không sót

Lấy đi những thứ tốt

Để lại sự tan hoang.

 

Cảnh quê hương điêu tàn

Xác xơ nghèo đói khát

Nhiều gia đình tan nát

Đã bần lại cùng thêm.

 

Cuộc đời sau một đêm

Sót lại hai tay trắng

Với cổ họng mặn đắng

Và đôi mắt quầng thâm.

 

Nếu đất trời hảo tâm

Đừng ghé thăm quê nữa

Để cơm canh nguyên bữa

Cho trọn nghĩa tri ân.

 

Miền Trung tôi không cần

Những lũ bão khắc nghiệt

Đến đi đều vắt kiệt

Của cải và người thân.

 

Miền Trung đủ lòng nhân

Chịu đựng và tha thứ

Nhưng xin đừng cố cứ

Gây đau khổ nhau hoài.

 

Đôi bạn

Thời gian và vết thương

Cả hai là đôi bạn

An ủi làm rạn tan

Những hệ lụy đời thường.

 

Thời gian và vết thương

Chung đường nhưng khác lối

Ngóng trông vào những tối

Hai người ở hai phương.

 

Thời gian và vết thương

Phối ngẫu duyên thiên định

Xin người đừng toan tính

Kẻo gãy cánh giữa đường.

 

Thời gian và vết thương

Giống loài tuy khác nhau

Có chung một nỗi đau

Nhạt dần theo năm tháng.

Thời gian và vết thương

Như tình trường trong sương.

 

Người bí ẩn

Mơ hồ trong nhân cách

Hoài nghi những tính tình

Chỉ im lặng làm thinh

Với nụ cười mũm mĩm

 

Mơ hồ nơi sinh sống

Giao tiếp lại ẩn danh

Trả lời kiểu loanh quanh

Thoắt hiện rồi thoắt mất

 

Người bí ẩn biệt tích

Chỉ còn lại bóng hình

Khi đối diện với mình

Ngộ ra… cười khúc khích.

 

Ngọn gió lạ?

Cứ giao mùa em tới

Khoảng cuối Thu đầu Đông

Nghe miên man trong lòng

Vui buồn cũng không rõ.

 

Bâng khuâng chân tới ngõ

Chạnh lòng lại quay vô

Im lìm như mặt hồ

Thoáng qua rồi vụt tắt.

 

Ánh sầu vương trên mắt

Như màu nắng hoàng hôn

Chạm tới đáy tâm hồn

Đưa người rời thực tại.

 

Phiêu bồng không tê tái

Lãng đãng chẳng ngất ngây

Gió chỉ đến vài ngày

Ra đi không hò hẹn.

 

Ngọn gió lạ đâu đến

Đều đặn đã thân quen

Nhắm mắt vẫn chưa quên

Gió về miền ký ức.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *