Thơ con nhái
Bảy chữ bốn câu với luật vần
Thất ngôn tứ tuyệt cứ xà quần
Siêng năng ngồi ghép là thơ nhái
Nhái nhảy… ta đây cũng cóc cần.
Tôi nhớ…
Nhớ ngày ấy ra vế đối:
CƠM ÁO GẠO TIỀN SỶ NHỤC SỸ
Thế rồi…
Để đó trêu người
Cứ tưởng…
Rồi cứ tưởng.
Nhưng…
Vẫn còn nguyên.
Buồn…
Như con chuồn chuồn
Trên biển vắng.
Đắng.
Em tròn trịa
Em trăng tròn trịa giữa trời cao
Muốn nắm làm sao, nắm được nào?
Múc nước vào thau em sẽ xuống
Hiện ngay trước mặt thấp hay cao?
Trách ai…?
Trăng trên cành liễu khoe duyên
Lâu không thấy bóng thuyền quyên ghé vào
Mõi mòn… tròn khuyết trách sao
Không còn múp míp thuở nào năm xưa
Nay mai trời đổ cơn mưa
Tan tành nhan sắc cho vừa lòng ai.
Tự trào
Ngồi buồn.. tâm tánh cứ tào lao
Thơ chẳng ra chi… thích tự trào
Thỉnh thoảng “hơi hâm” cho ấm giọng
Tương lai lấp lánh bầu trời sao.
Cảm hứng đi chơi lễ
Cạn nguồn cảm hứng người trơ ra
Đi đứng như ai… chẳng giống ta
Mặt mũi dư thừa, tay lọng cọng
Đầu toàn sắt đá, mắt đơm hoa.