Ai bẻ cành phượng thắm
Cắm vào dòng đời mọc lên quả đắng?
Ai nỡ vùi tà áo trắng
Để biến thành màu tím đau thương?
Ai ghi sổ đoạn trường
Gây đau thương nhân thế?
Gặp, xa, nhớ thương sầu lẻ bóng
Hơn ba mươi năm, cánh chim chưa cành đậu, mệt lã giữa chiều hôm
Gió buốt, sương đêm, mỏi mòn rụng cánh
Ngước nhìn trời xanh, hồn về quá khứ, phút giây tư lự…
Tự vấn đêm trường…
Yêu thương con ngước mặt nhìn Như Lai
Đời đạo không hai nào đâu sai khác
Lác đác tiếng lá rơi đêm
Trong tôi một thoáng buồn, lâng lâng, nhè nhẹ
Bóng người mẹ hiền hiện về giữa đêm khuya quạnh quẽ
Xoa đầu, an ủi, vỗ về dạy bảo…
“Đường hẹp dài khúc khủy dễ đi
Đường êm rộng chông gai hầm hố”
Đọc nhiều lần con nào đâu tỏ ngộ
Chẳng hiểu sao …
Bụi đường thường vướng áo chinh nhân
Như Lai cũng mỉm cười lặng yên không nói
Ngước nhìn… vòi vọi… mây trắng… trời xanh… một cành hoa nở.