Vô đề
Khen chê mọi chuyện của ruồi
Trầm hương chẳng thích nặng mùi lại tham
Thôi đừng có tính càm ràm
Chúng sanh nghiệp cảm thở than làm gì
Cuộc đời lắm lúc đôi khi
Di truyền đột biến còn chi là ruồi.
Chữ thời…
Mới sinh chân đạp tay quơ
Miệng la chí chóe mắt ngơ ngác nhìn
Lớn lên nấu sử sôi kinh
Hai lần ba lượt vô danh bảng vàng
Thiếu thời sự nghiệp dở dang
Nhàn Thu nhặt nhạnh lá vàng cuối sân
Gom luôn giây phút tần ngần
Cuối Đông hoa nở một lần ngát hương.
Éo le
Thì thầm hơi gió thoáng qua
Bóng người trần thế hay ma hiện hình
Quay lưng nhìn lại chỉ mình
Da hoa nở rộ chuyện tình éo le.
Rơi…
Lắm lời hoa mỹ tình rơi
Đọng trên chót lưỡi một thời ngây ngô
Nặng câu triết lý mơ hồ
Ngoái nhìn sót lại hoa khô bên thềm
Gửi hồn trôi giữa trời đêm
Nghe câu duyên nợ êm đềm lướt qua.
Nụ cười
Nụ cười tố cáo xuất thân
Thấy, nghe rùng rợn… ngại ngần gặp nhau
Cuộc đời có nghĩa gì đâu
Cứ toe toét miệng hiểm sâu làm gì!
Bạn bè
Bạn năm ba bữa trở thành bè
Trách móc giận hờn thấy mệt ghê
Thân cận có ngày cũng rước họa
Tránh xa nặng nhẹ tiếng khen chê.
Nghịch lưu
Sinh thời đi ngược dòng đời
Hai tay ôm chặt những lời kinh thiêng
Tâm buông bỏ hết nhân duyên
Bão đâu chợt đến bóng thuyền biệt tăm
Mắt nhìn về cõi xa xăm
Trùng dương dậy.sóng ầm ầm hò reo.
Cái tôi…?
Từ ngày có đất (mạng) trên trời
Mỗi người một vẻ cái tôi quá chừng
Dương gian nay lắm kẻ khùng
Buông lơi, xao nhãng đùng đùng sân si
Chuyện gì cũng phải tới thì
óp lai (offline) gặp mặt lầm lì thấy thương.
Nghẹn ngào…
Bài thơ vứt bỏ giữa đời
Gặp câu nhạc cũ nghẹn lời cùng nhau
Cả hai thấm thía nỗi đau
Qua miền ký ức ôm câu ngậm ngùi
Nhục thân đã mất đi rồi
Thơ rưng ngấn lệ nhạc trời tiếc thương.