Tới chùa hắn hỏi quá nhiều câu Đâu chẳng vào đâu lại nhức đầu...
Chủ nhật cuối năm Thẩn thờ chủ nhật cuối năm Lương không, bổng chẳng ráng nằm nướng...
Tôi ít quan tâm Phật tử nhiều Có không cũng được đở liêu xiêu...
Hoa tàn hay nở cũng như nhau Nở đẹp, tàn không… nhìn thật sâu...
Sắp chết Xác thân bệ rạc, đầu theo sau Các khớp khô rang, mắt hõm sâu...
Nghe tin hắn đã “đi rồi” Đi đâu chẳng biết người đời hát ca...
Vân du Tôi ôm giấc mộng hải hồ Buông tay rủ bỏ lộ đồ vân du...
Yểu tử Ôi mai vàng ơi Lìa cành tả tơi, trước lúc xuân sang. Đã chết...
Phiền não ghé thăm chẳng nghỉ ngơi Tinh sương trưa tối lúc sao dời...
ĐỈNH TRỜI PHIÊU LÃNG Lê nỗi buồn lên đỉnh trời phiêu lãng Trốn nhân gian để quên...